Site uses cookies to provide basic functionality.

OK
JOHN
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21
Prev Up Next
Chapter 21
John VieLCCMN 21:1  *Sau đó, Đức Giê-su lại tỏ mình ra cho các môn đệ ở biển hồ Ti-bê-ri-a. Người tỏ mình ra như thế này.
John VieLCCMN 21:2  Ông Si-môn Phê-rô, ông Tô-ma gọi là Đi-đy-mô, ông Na-tha-na-en người Ca-na miền Ga-li-lê, các người con ông Dê-bê-đê và hai môn đệ khác nữa, tất cả đang ở với nhau.
John VieLCCMN 21:3  Ông Si-môn Phê-rô nói với các ông : Tôi đi đánh cá đây. Các ông đáp : Chúng tôi cùng đi với anh. Rồi mọi người ra đi, lên thuyền, nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả.
John VieLCCMN 21:4  Khi trời đã sáng, Đức Giê-su đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra đó chính là Đức Giê-su.
John VieLCCMN 21:5  Người nói với các ông : Này các chú, không có gì ăn ư ? Các ông trả lời : Thưa không.
John VieLCCMN 21:6  Người bảo các ông : Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá. Các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá.
John VieLCCMN 21:7  Người môn đệ được Đức Giê-su thương mến nói với ông Phê-rô : Chúa đó ! Vừa nghe nói Chúa đó !, ông Si-môn Phê-rô vội khoác áo vào vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển.
John VieLCCMN 21:8  Các môn đệ khác chèo thuyền vào bờ kéo theo lưới đầy cá, vì các ông không xa bờ lắm, chỉ cách vào khoảng gần một trăm thước.
John VieLCCMN 21:9  Bước lên bờ, các ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên, và có cả bánh nữa.
John VieLCCMN 21:10  Đức Giê-su bảo các ông : Đem ít cá mới bắt được tới đây !
John VieLCCMN 21:11  Ông Si-môn Phê-rô lên thuyền, rồi kéo lưới vào bờ. Lưới đầy những cá lớn, đếm được một trăm năm mươi ba con. Cá nhiều như vậy mà lưới không bị rách.
John VieLCCMN 21:12  Đức Giê-su nói : Anh em đến mà ăn ! Không ai trong các môn đệ dám hỏi Ông là ai ?, vì các ông biết rằng đó là Chúa.
John VieLCCMN 21:13  Đức Giê-su đến, cầm lấy bánh trao cho các ông ; rồi cá, Người cũng làm như vậy.
John VieLCCMN 21:14  Đó là lần thứ ba Đức Giê-su tỏ mình ra cho các môn đệ, sau khi trỗi dậy từ cõi chết.
John VieLCCMN 21:15  *Khi các môn đệ ăn xong, Đức Giê-su hỏi ông Si-môn Phê-rô : Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có mến Thầy hơn các anh em này không ? Ông đáp : Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy. Đức Giê-su nói với ông : Hãy chăm sóc chiên con của Thầy.
John VieLCCMN 21:16  Người lại hỏi : Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có mến Thầy không ? Ông đáp : Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy. Người nói : Hãy chăn dắt chiên của Thầy.
John VieLCCMN 21:17  Người hỏi lần thứ ba : Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có yêu mến Thầy không ? Ông Phê-rô buồn vì Người hỏi tới ba lần : Anh có yêu mến Thầy không ? Ông đáp : Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự ; Thầy biết con yêu mến Thầy. Đức Giê-su bảo : Hãy chăm sóc chiên của Thầy.
John VieLCCMN 21:18  Thật, Thầy bảo thật cho anh biết : lúc còn trẻ, anh tự mình thắt lưng lấy, và đi đâu tuỳ ý. Nhưng khi đã về già, anh sẽ phải dang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn.
John VieLCCMN 21:19  Người nói vậy, có ý ám chỉ ông sẽ phải chết cách nào để tôn vinh Thiên Chúa. Thế rồi, Người bảo ông : Hãy theo Thầy.
John VieLCCMN 21:20  Ông Phê-rô quay lại, thì thấy người môn đệ Đức Giê-su thương mến đi theo sau ; ông này là người đã nghiêng mình vào ngực Đức Giê-su trong bữa ăn tối và hỏi : Thưa Thầy, ai là kẻ nộp Thầy ?
John VieLCCMN 21:21  Vậy khi thấy người đó, ông Phê-rô nói với Đức Giê-su : Thưa Thầy, còn anh này thì sao ?
John VieLCCMN 21:22  Đức Giê-su đáp : Giả như Thầy muốn anh ấy còn ở lại cho tới khi Thầy đến, thì việc gì đến anh ? Phần anh, hãy theo Thầy.
John VieLCCMN 21:23  Do đó, mới có tiếng đồn giữa anh em là môn đệ ấy sẽ không chết. Nhưng Đức Giê-su đã không nói với ông Phê-rô là : Anh ấy sẽ không chết, mà chỉ nói : Giả như Thầy muốn anh ấy còn ở lại cho tới khi Thầy đến, thì việc gì đến anh ?
John VieLCCMN 21:24  Chính môn đệ này làm chứng về những điều đó và đã viết ra. Chúng tôi biết rằng lời chứng của người ấy là xác thực.
John VieLCCMN 21:25  Còn có nhiều điều khác Đức Giê-su đã làm. Nếu viết lại từng điều một, thì tôi thiết nghĩ : cả thế giới cũng không đủ chỗ chứa các sách viết ra.