Site uses cookies to provide basic functionality.

OK
GENESIS
Prev Up Next
Chapter 47
Gene VieLCCMN 47:1  Ông Giu-se vào báo tin cho Pha-ra-ô, ông nói : Cha tôi, anh em tôi, cùng với chiên bò và tất cả những gì họ có, đã từ đất Ca-na-an đến, và họ đang ở đất Gô-sen.
Gene VieLCCMN 47:2  Ông chọn năm người trong số các anh em và dẫn vào yết kiến Pha-ra-ô.
Gene VieLCCMN 47:3  Pha-ra-ô hỏi anh em ông : Các ông làm nghề gì ? Họ thưa với Pha-ra-ô : Các tôi tớ ngài làm nghề chăn chiên, chúng tôi cũng như cha ông chúng tôi.
Gene VieLCCMN 47:4  Họ thưa với Pha-ra-ô : Chúng tôi đến trú ngụ trong đất này, vì ở đất Ca-na-an không còn cỏ ngoài đồng cho chiên dê của các tôi tớ ngài ăn, và nạn đói trở nên trầm trọng. Vậy bây giờ, xin cho các tôi tớ ngài được ở đất Gô-sen.
Gene VieLCCMN 47:5  Pha-ra-ô nói với ông Giu-se rằng : Cha và anh em ông đã đến với ông.
Gene VieLCCMN 47:6  Đất Ai-cập mở ra trước mặt ông, ông hãy cho cha và anh em ông ở chỗ tốt nhất trong xứ. Họ cứ việc ở đất Gô-sen. Nếu ông biết trong số những người ấy có ai tài giỏi, thì ông hãy đặt họ làm người trông coi những đàn vật của ta.
Gene VieLCCMN 47:7  Ông Giu-se đưa ông Gia-cóp, cha ông, vào trình diện Pha-ra-ô. Ông Gia-cóp chúc phúc cho Pha-ra-ô.
Gene VieLCCMN 47:8  Pha-ra-ô hỏi ông Gia-cóp : Cụ được bao nhiêu tuổi rồi ?
Gene VieLCCMN 47:9  Ông Gia-cóp trả lời Pha-ra-ô : Cuộc đời phiêu bạt của tôi mới được một trăm ba mươi năm, đó là những năm tháng ngắn ngủi và khổ cực, không được như cuộc đời của cha ông tôi, những người cũng sống phiêu bạt.
Gene VieLCCMN 47:10  Ông Gia-cóp chúc phúc cho Pha-ra-ô và cáo biệt Pha-ra-ô.
Gene VieLCCMN 47:11  Ông Giu-se cho cha và anh em ông định cư, cấp cho họ đất đai làm sở hữu trong xứ Ai-cập, ở chỗ tốt nhất trong xứ, tại đất Ram-xết, như Pha-ra-ô đã truyền.
Gene VieLCCMN 47:12  Ông Giu-se cấp dưỡng cho cha ông, anh em ông và tất cả gia đình cha ông, ít nhiều tuỳ theo số con cái họ.
Gene VieLCCMN 47:13  *Trong khắp xứ không còn bánh ăn, vì nạn đói trở nên rất trầm trọng. Xứ Ai-cập và xứ Ca-na-an bị nạn đói làm cho kiệt quệ.
Gene VieLCCMN 47:14  Ông Giu-se thu tất cả bạc có ở xứ Ai-cập và xứ Ca-na-an, tức là bạc người ta dùng để mua lúa, và ông đưa vào triều đình Pha-ra-ô.
Gene VieLCCMN 47:15  Khi xứ Ai-cập và xứ Ca-na-an hết bạc, thì mọi người Ai-cập đến nói với ông Giu-se rằng : Xin ngài cho chúng tôi bánh ăn ! Sao chúng tôi lại phải chết trước mặt ngài vì không còn bạc ?
Gene VieLCCMN 47:16  Ông Giu-se đáp : Nếu không còn bạc, thì các người hãy nộp các đàn vật của các người, và ta sẽ cho các người bánh, đổi lấy đàn vật của các người.
Gene VieLCCMN 47:17  Vậy họ đưa các đàn vật của họ đến cho ông Giu-se, và ông đã cho họ bánh, đổi lấy ngựa, lấy đàn chiên dê, đàn bò và lấy lừa. Năm đó, ông cung cấp bánh cho họ, đổi lấy tất cả những đàn vật của họ.
Gene VieLCCMN 47:18  Năm ấy qua đi, năm sau họ lại đến với ông và nói : Thưa ngài, chúng tôi chẳng dám giấu gì ngài : bạc đã hết, và đàn gia súc đã thuộc về ngài. Trước mặt ngài chỉ còn thân xác chúng tôi và đất đai chúng tôi.
Gene VieLCCMN 47:19  Lẽ nào chúng tôi phải chết trước mặt ngài, cả chúng tôi, cả đất đai chúng tôi ? Xin ngài lấy bánh mà mua chúng tôi và đất đai chúng tôi ; chúng tôi cùng với đất đai chúng tôi sẽ làm nô lệ cho Pha-ra-ô. Xin ngài cho chúng tôi hạt giống, để chúng tôi sống chứ không phải chết, và đất đai khỏi bị bỏ hoang.
Gene VieLCCMN 47:20  Ông Giu-se đã mua cho Pha-ra-ô tất cả đất đai của Ai-cập : mọi người Ai-cập bán thửa đất của mình, vì bị nạn đói thúc bách. Và đất về tay Pha-ra-ô.
Gene VieLCCMN 47:21  Còn dân thì ông đưa vào các thành, từ đầu đến cuối lãnh thổ Ai-cập.
Gene VieLCCMN 47:22  Chỉ có đất của các tư tế là ông không mua, vì các tư tế được trợ cấp nhất định của Pha-ra-ô, và họ sống nhờ trợ cấp nhất định Pha-ra-ô ban ; do đó họ không phải bán đất đai của họ.
Gene VieLCCMN 47:23  Ông Giu-se bảo dân : Hôm nay tôi đã mua các người và đất các người cho Pha-ra-ô. Đây là hạt giống cho các người, để các người gieo xuống đất.
Gene VieLCCMN 47:24  Nhưng đến mùa, các người sẽ nộp một phần năm cho Pha-ra-ô, còn bốn phần kia sẽ là của các người, để làm hạt giống gieo vào đồng ruộng, để làm lương thực cho các người, cho những người trong nhà và cho trẻ nhỏ.
Gene VieLCCMN 47:25  Họ nói : Ngài đã cứu sống chúng tôi. Chúng tôi mong được đẹp lòng ngài, và sẽ làm nô lệ cho Pha-ra-ô.
Gene VieLCCMN 47:26  Ông Giu-se đặt điều ấy thành luật vẫn còn giá trị cho đến ngày nay đối với đất đai của Ai-cập, là phải nộp một phần năm cho Pha-ra-ô. Chỉ có đất đai của các tư tế là không thuộc về Pha-ra-ô.
Gene VieLCCMN 47:27  Ông Ít-ra-en ở xứ Ai-cập, trong đất Gô-sen. Con cháu ông tậu đất đai ở đó làm sở hữu, họ sinh sôi nảy nở thật nhiều.
Gene VieLCCMN 47:28  Ông Gia-cóp sống ở xứ Ai-cập mười bảy năm. Tuổi đời của ông là một trăm bốn mươi bảy năm.
Gene VieLCCMN 47:29  Khi gần đến ngày ông Ít-ra-en qua đời, ông gọi con là Giu-se đến và bảo : Nếu cha được đẹp lòng con, thì con hãy đặt tay dưới đùi cha và hãy tỏ ra có tình có nghĩa với cha : đừng chôn cha tại Ai-cập.
Gene VieLCCMN 47:30  Khi cha đã nằm xuống với cha ông, con hãy đưa cha ra khỏi Ai-cập và chôn cha trong phần mộ của các ngài. Ông Giu-se thưa : Con sẽ làm như lời cha dạy.
Gene VieLCCMN 47:31  Ông Ít-ra-en nói : Con thề với cha đi ! Ông Giu-se thề với cha và ông Ít-ra-en sụp xuống lạy ở đầu giường.