Site uses cookies to provide basic functionality.

OK
I SAMUEL
Prev Up Next Toggle notes
Chapter 30
I Sa VieLCCMN 30:1  Sang ngày thứ ba, khi ông Đa-vít và người của ông đến Xích-lắc, thì người A-ma-lếch đã cướp phá miền Ne-ghép và thành Xích-lắc. Chúng phá phách Xích-lắc và phóng hoả đốt thành.
I Sa VieLCCMN 30:2  Chúng bắt đàn bà và mọi người trong thành, từ nhỏ đến lớn, làm tù, nhưng không giết ai. Chúng dẫn họ đi và tiếp tục lên đường.
I Sa VieLCCMN 30:3  Khi ông Đa-vít và người của ông đến thành thì thấy thành đã bị phóng hoả, và vợ cùng con trai con gái của họ đã bị bắt làm tù.
I Sa VieLCCMN 30:4  Ông Đa-vít và quân binh ở với ông oà lên khóc cho đến khi không còn sức khóc nữa.
I Sa VieLCCMN 30:5  Hai bà vợ của ông Đa-vít cũng bị bắt làm tù, đó là bà A-khi-nô-am người Gít-rơ-en, và bà A-vi-ga-gin, vợ ông Na-van người Các-men.
I Sa VieLCCMN 30:6  *Ông Đa-vít lâm vào cảnh rất ngặt nghèo vì người ta bàn chuyện ném đá ông ; thật vậy, tâm hồn ai cũng cay đắng khi nghĩ đến con trai con gái của mình. Nhưng ông Đa-vít lấy lại can đảm, nhờ ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của ông.
I Sa VieLCCMN 30:7  Ông Đa-vít bảo tư tế Ép-gia-tha, con ông A-khi-me-léc : Xin ông đem ê-phốt lại đây cho tôi. Ông Ép-gia-tha đem ê-phốt lại cho ông Đa-vít.
I Sa VieLCCMN 30:8  Ông Đa-vít thỉnh ý ĐỨC CHÚA rằng : Con có nên rượt theo bọn cướp đó không ? Con có đuổi kịp chúng không ? Người phán với ông : Cứ rượt theo, vì ngươi sẽ đuổi kịp và chắc chắn ngươi sẽ giải thoát được tù.
I Sa VieLCCMN 30:9  Ông Đa-vít đi cùng với sáu trăm người theo ông ; khi họ đến khe nước Bơ-xo thì một số người đã dừng lại.
I Sa VieLCCMN 30:10  Ông tiếp tục rượt theo cùng với bốn trăm người. Hai trăm người đã dừng lại vì quá mệt, không đủ sức sang qua khe nước Bơ-xo.
I Sa VieLCCMN 30:11  Người ta thấy một tên Ai-cập ngoài đồng, liền bắt đem đến ông Đa-vít. Họ cho nó bánh, nó ăn, rồi họ cho nó uống nước.
I Sa VieLCCMN 30:12  Họ cho nó một miếng bánh vả và hai chùm nho khô. Ăn xong, nó hoàn hồn, vì đã ba ngày ba đêm nó chẳng ăn uống gì.
I Sa VieLCCMN 30:13  Ông Đa-vít hỏi nó : Anh là người của ai và quê ở đâu ? Nó đáp : Tôi là một thanh niên Ai-cập, nô lệ của một người A-ma-lếch. Chủ tôi bỏ tôi lại vì tôi ngã bệnh, nay đã ba ngày.
I Sa VieLCCMN 30:14  Chúng tôi đã cướp phá vùng Ne-ghép của người Cơ-rê-thi, vùng Ne-ghép của Giu-đa và vùng Ne-ghép của Ca-lếp, và chúng tôi đã phóng hoả đốt Xích-lắc.
I Sa VieLCCMN 30:15  Ông Đa-vít nói : Anh có muốn đưa tôi xuống chỗ bọn cướp ấy không ? Nó đáp : Ông hãy lấy Thiên Chúa mà thề với tôi là ông sẽ không giết tôi, và sẽ không nộp tôi vào tay chủ tôi, thì tôi sẽ đưa ông xuống chỗ bọn cướp đó.
I Sa VieLCCMN 30:16  Nó đưa ông xuống, và kìa chúng đang tản mác khắp miền, chè chén, ăn mừng số chiến lợi phẩm lớn đã cướp được ở đất Phi-li-tinh và ở đất Giu-đa.
I Sa VieLCCMN 30:17  Ông Đa-vít đánh giết chúng từ hừng đông cho đến chiều hôm sau. Không tên nào thoát, trừ bốn trăm thanh niên cưỡi lạc đà chạy trốn.
I Sa VieLCCMN 30:18  Ông Đa-vít giải thoát tất cả những gì người A-ma-lếch đã cướp ; ông cũng giải thoát hai bà vợ của ông.
I Sa VieLCCMN 30:19  Họ không mất gì : từ người nhỏ đến người lớn, con trai, con gái họ, chiến lợi phẩm và tất cả những gì chúng đã lấy của họ, ông Đa-vít đem về tất cả.
I Sa VieLCCMN 30:20  Ông Đa-vít lấy tất cả chiên dê và bò. Người ta đi trước, dẫn theo đàn vật và nói : Đây là chiến lợi phẩm của ông Đa-vít !
I Sa VieLCCMN 30:21  Ông Đa-vít đến chỗ hai trăm người đã quá mệt, không đủ sức đi theo ông Đa-vít, và đã bị bỏ lại ở khe nước Bơ-xo. Họ ra đón ông Đa-vít và đón quân binh đi với ông. Ông Đa-vít cùng với quân binh lại gần và vấn an họ.
I Sa VieLCCMN 30:22  Nhưng tất cả những kẻ xấu và những tên vô lại trong đám người đã đi với ông Đa-vít lên tiếng nói : Bởi vì họ đã không đi với chúng tôi, nên chúng tôi sẽ không cho họ phần chiến lợi phẩm chúng tôi đã lấy lại được, ngoại trừ vợ con của mỗi người. Họ hãy dẫn những người ấy mà đi.
I Sa VieLCCMN 30:23  Nhưng ông Đa-vít nói : Thưa anh em, đừng làm như thế với những thứ ĐỨC CHÚA đã ban cho chúng ta. Người đã gìn giữ chúng ta và trao vào tay chúng ta bọn cướp đến tấn công chúng ta.
I Sa VieLCCMN 30:24  Ai có thể nghe anh em trong việc này ? VìPhần của người xuống giao chiến thế nào, phần của người ở lại giữ đồ đạc cũng vậy : họ sẽ cùng nhau chia phần.
I Sa VieLCCMN 30:25  Từ ngày đó về sau, ông đặt điều ấy thành luật lệ và quy định cho Ít-ra-en cho đến ngày nay.
I Sa VieLCCMN 30:26  Khi ông Đa-vít đến Xích-lắc, ông gửi những phần chiến lợi phẩm cho các kỳ mục Giu-đa, đồng bào của ông, mà nói : Đây là quà tặng anh em, lấy từ chiến lợi phẩm cướp được của các kẻ thù ĐỨC CHÚA.
I Sa VieLCCMN 30:27  Ông gửi cho : những người ở Bết Ên, những người ở Ra-mốt Ne-ghép, những người ở Giát-tia,
I Sa VieLCCMN 30:28  những người ở A-rô-e, những người ở Xíp-mốt, những người ở Ét-tơ-mô-a,
I Sa VieLCCMN 30:29  những người ở Các-men, những người ở các thành người Giơ-rác-mơ-ên, những người ở các thành người Kê-ni,
I Sa VieLCCMN 30:30  những người ở Khoóc-ma, những người ở Bô A-san, những người ở A-tác,
I Sa VieLCCMN 30:31  những người ở Khép-rôn, và tất cả những nơi ông Đa-vít và người của ông đã thường qua lại.